Chuyện người làm con

Cách đây không lâu tôi có viết một bức thư cho bố tôi nhân ngày của bố.

Lần đầu tiên trong đời tôi thể hiện tình cảm của mình với bố, mặc dù là dán tiếp nhưng cũng là một bước khởi đầu tốt. Nếu bạn cũng giống tôi hãy chia sẻ cảm xúc này với tôi nhé.

 

“Chủ nhật, ngày của cha, con vẫn lăn lộn với công việc, với đam mê, với ước mơ của con. Về nhà ngồi lên ghế, thấm mệt rồi. Đã 9h30 con ăn cơm tối, bố ngồi canh con, “lấy cho bố bát cơm”. Đã 9h30 con về, bố vẫn đợi con ạ. Bố lặng thinh con biết bố buồn, bố lo vì con. Bố lo cho con, bố muốn con ăn cơm với bố,… Con thương bố lắm.

 

Thằng con trai 26 tuổi của bố, bé bỏng ngày nào. Con vẫn còn nhớ rõ lắm ngày còn nhỏ mỗi lần bố làm về dù lớn con vẫn muốn bố bế con :D. Cảm giác con được cao hơn, con được cao hơn người ta, con được vươn cao hơn, điều mà giờ đây khi đã lớn không ai có thể mang lại cho con cảm giác khi con được ở bên bố.

 

26 mùa xuân trôi qua, con làm bố buồn nhiều vì con, lo lắng nhiều vì con, ngày con vỡ nỡ bố vẫn ủng hộ con, vẫn bảo vệ con, dù con làm gì đi nữa dù đúng dù sai bố vẫn luôn bên con. Ngày đó khi mắc sai lầm rồi mới thấy con thương bố biết bao. Gánh nặng gia đình đặt lên đôi vai vốn đã nặng nghĩa cuộc đời. Giờ lại thêm thằng con trai hư đốn này nữa, bao nhiêu lo lắng con không đếm được con gây ra cho bố.

 

Từ khi sinh ra con biết được tình thương của bố, đau nhiều, khổ nhiều, vất vả nhiều, gánh nặng vô cùng những chưa bao giờ con thấy bố kêu “khổ”. Con lớn lên trong tình yêu lo lắng của bố, khổ mấy con cũng giống bố không kêu, không than, chỉ tiến về phía trước. Công việc không thuận lợi con cũng học bố, nhẫn nhịn “Sau cơn mưa trời lại sáng”.

 

Con đã lớn, với bố con vẫn chỉ là đứa trẻ ngày nào, đứa trẻ ấy giờ đấy đã đủ lớn rồi bố ạ, hãy để con san sẻ gánh nặng cuộc đời, gánh vác gia đình này cùng với bố.

 

Ngày con nằm viện, bố vào thăm con, không nói ra nhưng con biết bố thương con lắm, cái tôi là thằng đàn ông bố không nói ra được với con nhưng con biết bố thương con.

 

Ngày con gãy tay, bố công tác xa không về được với con, bố gọi điện bố mắng con nhưng con biết bố thương và lo lắng cho con lắm. Con xin lỗi đã làm bố phải lo lắng vì con nhiều đến thế.

 

Ngày bố ốm bạo bệnh nằm viện hôn mê, đứng ngoài cửa sổ nhìn tâm thân bố gầy còm đi bao nhiêu, con đã lớn những vẫn khóc như một đứa trẻ, con không tin được người bố mạnh mẽ của con lại có thể ốm nặng thế. Mỗi khi bố ốm con cũng lo lắm bố ạ. Con thương bố.

 

Gần đây bố lo lắng cho con, con hiểu lắm, con thương lắm, nhưng cái tôi của đứa con trai bố dạy con phải mạnh mẽ, đàn ông phải oai phong, khiến con chưa thể thốt lên lời: bố ơi, bố hãy yên tâm. Con vẫn là con trai của bố. Con yêu bố!

 

Con thương mỗi đêm, con về muộn bố vẫn ngồi đợi con, lúc nào bố cũng lo cho con từ ăn uống, giấc ngủ. Con thương nên con muốn bố tự hào về con lắm lắm, ngoài kia con biết con ở đâu, nhưng về với bố con vẫn chỉ là đứa con bé bỏng vẫn kêu “bố bế” ngày nào.

 

Giờ đây đã khôn lớn, lăn lộn với cuộc đời đã làm con hiểu, con hiểu rồi bố ạ: “Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”.

 

Viết những dòng này mà nước mắt cứ lăn, con phải trốn một góc để không ai biết được bố ạ.

Con yêu bố!”

 

Hãy nói lời yêu thương với gia đình của mình ngay khi còn có thể bạn nhé.

Comments

comments

Leave a Comment